Đường còn dài Trước ngày phát xuất, Huệ gọi điện báo cho tôi biết, Tổng cục TDTT đã liên tưởng và tìm các nguồn kinh phí giúp cô lên Hà Nội tham gia đợt điều trị có thể kéo dài mỗi lần một tháng. Nghe giọng của Huệ, tôi biết cô đang rất vui và sức khỏe ổn định, bởi hiếm khi cô cười nhiều đến vậy. “Từ khi báo TT&VH liên tiếp đưa tin, kết nối các Mạnh Thường Quân, bạn đọc với em, em luôn nhận được tin nhắn, quà và tiền. Nhưng đặc biệt nhất có nhẽ là cuộc điện thoại thông tin về việc em sẽ lên Hà Nội điều trị chấn thương.Những cầm cố của em có thể tốt nhưng chắc chắn là chưa đủ. Có được sự hướng dẫn và trợ giúp của các chuyên gia, em nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều”, Huệ nói với đầy sự hy vọng vào mai sau.
Không quản đường xá xa xôi, tuần nào Huệ cũng có vài ngày đi tới hơn 30km lên thành phố Thanh Hóa để châm cứu, bấm huyệt. Điều đó khiến Huệ gầy đi khá nhiều nhưng bù lại, cô hồng hào và khỏe hơn khá nhiều. Cô cho biết, những sự giúp đỡ cô nhận được thời kì qua là bài thuốc ý thức giúp cô bạo dạn trở lại với cuộc sống. Trong khi đó những bài tập thể lực dù chưa đích thực hiệu quả nhưng cũng đã giúp cô đi lại dễ dàng hơn rất nhiều trong căn nhà nhỏ của mình.Cô thẹn san sẻ: “Thú thực là chiếc xe lăn điện mà bạn đọc TT&VH gửi ra từ TP.HCM em chưa đi nhiều. Như đã hứa, em chỉ dùng nó khi đích thực cấp thiết chứ không lạm dụng. Kể cả khi còn có thể đi lại, em vẫn thay dùng nạng. Và em hy vọng sẽ không phải dùng chiếc xe này nhiều sau khi kết thúc đợt điều trị tại Hà Nội”. Mong muốn của Huệ thực tế cũng là mong muốn của vớ mọi người, bởi chiếc xe lăn, quà tặng, tiền… chỉ là một phần nhỏ trong mong muốn Huệ có sự tự tín trở lại với cuộc sống. Điều mong muốn hơn cả là bản thân Huệ có nạm để tự lập, tự tìm lại con đường riêng của mình. Và như Huệ nói “Con đường đó còn dài nhưng em đã bắt đầu đi trên con đường đó”.Huệ - Trường hợp đặc biệt Chứng kiến buổi tập trước tiên của Huệ mới thấy, những gì Huệ từng làm ở nhà là còn chưa đủ để biến ước mong tự lập trở thành hiện thực. Những bài tập không hề nặng nhưng lại rất khó để hoàn thành.“Các y tá muốn em điều khiển được cơ chân, đặc biệt để ý tới cử động bàn chân và các khớp. Vẫn là các bài tập với bóng nhưng em phải vươn, duỗi chân căng nhất có thể. Hay khi nghiêng mình duỗi cơ hay kẹp bóng giữa 2 đầu gối và ép, em thực thụ cảm thấy khó dù đã cầm hết mức. Đôi lúc tập thì chân không đau nhưng lại đau cổ vì phải gồng mình hết sức”. Theo các bác sĩ cho biết, Huệ chưa thể tham gia các bài tập nặng bởi sức khỏe của cô chưa thể đáp ứng được. Trước mắt, y tá sẽ giúp cô làm quen với bóng, thực hiện những vận động nhẹ, nỗ lực co giãn cơ và mát xa các vùng cơ chân tay. Việc này không quá khó bởi ở nhà, Huệ cũng đã có những bài tập tương tự.Trong khi đó, nói về trường hợp của Huệ, bác sĩ Nguyễn Văn Phú, Phó Giám đốc Bệnh viện Thể thao Việt Nam, cho biết, Huệ là bệnh nhân vô cùng đặc biệt. “Hiếm có bệnh nhân nào gặp chấn thương nặng như Huệ lại có thể vận động như hiện tại. Có thể do thể chất cùng tinh thần của cô đã giúp cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Không phải bởi Huệ được sự quan tâm đặc biệt của cộng đồng hay giới báo chí mà chúng tôi có sự chăm nom kỹ hơn. Những gì cô ấy đã làm được có gì đó thật kỳ diệu và chúng tôi sẽ phải tìm hiểu kỹ và nghiên cứu để rút kinh nghiệm cho những ca chấn thương rưa rứa”. Suốt buổi tập kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, Huệ luôn cười. Điều đó khiến y tá coi sóc cũng vui vẻ hơn và dễ dàng giúp cô thực hiện đầy đủ các bài tập đề ra. Cả 2 cùng hiểu, con đường đi đến thành công còn rất dài và chỉ có niềm tin và sự nuốm phi thường mới đem lại một kết quả khả quan nhất.
Cao Mạnh Tuấn |